Trải qua năm tháng, Hội An để lại những tình cảm sâu đậm trong người dân, du khách ghé thăm. Từ đó, sáng tác nên những bài thơ ca về phố Hội. Cùng hoiantrip.org đọc thơ về Hội An – vẻ đẹp mộc mạc, bình dị của tình yêu con người, quê hương.
CHÙM THƠ VỀ HỘI AN
Ngõ phố tôi yêu – Phố cổ ơi? xa em rồi mãi nhớ
Anh đưa em đến hòn Dài dấu yêu
Hòn Chồng gió thổi liêu xiêu
Thì anh đưa đến bến yêu bãi Làng
Âu thuyền trú bão bãi hoang
Đơn sơ như chính tim nàng yêu thơ
Bây giờ thương gió ngẩn ngơ
Biển xanh cát trải đến mơ hang Bà
Mây xanh vờn sóng hiền hòa
Nhớ người con gái mặn mà Dương châu
Rang cơm vàng sậm bên lầu
Thả hồn theo mũi con tàu Hòn Lao
Anh đứng Hòn Yến ước ao
Có em bên cạnh thì thào đêm nay
Cù lao Chàm nối tình dài
Du dương bãi Yến thương hoài tháng năm
Trở về Phố Hội đêm rằm
Trong hoa đăng vẫn thắm đằm bãi Hương
Tình ơi ,sao mãi tơ vương
Mong sao trở lại vườn ươm tình nồng
Lên chùa Hải Tạng linh không ?
Mong cầu được giấc mơ hồng đêm mai..
Tác giả: Đặng Quang Thắng
Xem thêm: lễ hội hoa đăng hội an – lồng đèn hội an – hát bài chòi hội an
Hội An – Anh muốn kể em nghe
Phố trăng hiền dịu trên đầu
Phố không đèn…phố muôn màu lung linh
Phố vừa u tịch soi mình
Phố vừa nhộn nhịp rung rinh bước người
Hồn thơ phố rụng sông Hoài
Đèn lồng lấp lánh sao mai xuống trần
Đẫm thơ trong nét điêu tàn
Đậm thơ trong nét rêu phong ngã màu
Thời gian lắng đọng nơi đâu?
Ngàn xưa hoà điệu ngàn sau phố buồn…
Phố cổ tích
Gió vẫn qua phố mỗi ngày
Thổi hương cổ tích ngất ngây phiến lòng
Thời gian vàng ánh một dòng
Ủ trong hoài niệm mênh mông đất trời
Trên không còn vọng tiếng cười
Pha lê khúc khích rạng ngời môi em
Giọng hò mái đẩy êm êm
Đêm trăng mười bốn rượi mềm hồn ai
Lung linh màu sắc sông Hoài
Rung rinh trăng rụng đèn phai nhạt rồi…
Đêm Hội An
Trầm tư rêu ngói chùa Cầu
Nghìn năm sâm sẫm một màu tơ trăng
Loanh quanh ngõ phố vĩnh hằng
Tìm ai mà gửi chút băn khoăn này
Sông Hoài đêm dệt bằng mây
Thuyền sương còn đậu bến này rưng rưng
Gió khuya hay gót ngập ngừng
Mắt xưa hay ánh đèn lồng nghiêng nghiêng
Phố khuya mỏi gót ưu phiền
Vẳng đâu đây tiếng chuông thiền Triều Châu
Ngõ xưa rớt chút hương nhàu
Lời xưa thinh lặng mấy câu vọng hoài
Ngẩng đầu một thoáng mây bay
Rất khuya hay đã đầu ngày đấy ư?
Bóng mình nối gót tâm như
Vầng trăng linh hiển tiếng ru ngọt ngào.
Tác giả: Nguyễn Lãm Thắng
trăng tháng giêng
Hội An ngời sáng
phố cổ đèn vàng
thêu áo lụa bay bay
trăng lung linh theo em
chìm ngõ vắng
lạc phương nào
căng mắt trắng đêm nay.
trăng theo em
cuối phố cầu Nhật Bản
từ chùa cầu tới hội quán Triều Châu
bên số chẵn
nhẩm ra năm hội quán
hoa trăng vàng
trải thảm nhịp cầu lầu.
đình cẩm phô
uy nghi con phố cổ
mà em đâu
thất lạc giữa trận đời
bến nước sông thu
Bạch Đằng lộng gió
trăng mơ màng
trăng nghe chơi vơi
ta – lữ khách xa khơi
cuối trời tổ quốc
nương theo mây
tìm lại nước non này
Faifo một thời
người xưa lẩn khuất
trăng đợi chờ
trăng hò hẹn đâu đây.
trăng tháng giêng
Hội An lấp lánh
ánh đèn lồng
rực sáng
đất Quảng Nam
bên giếng cổ
xưa gánh thùng nước lạnh
cô gái Hội An
rạng rỡ đêm rằm!
Tác giả: Thiên Hà
Một thoáng Hội An
Rời thánh địa Mỹ Sơn, tôi về phố cổ
(Vì một nửa của đời tôi từng có mặt ở nơi này)
Quảng Nam đón tôi bằng cơn mưa không hẹn trước
Nên tôi thèm hơi ấm một bàn tay
Ôi thời gian có thể làm biển cả hoá nương dâu và ngược lại
Nhưng vẫn giữ cho ta một Hội An – di sản của muôn đời
Nghìn cây số xa xôi, em làm sao biết được
Chiều nay có một người ngơ ngác giữa Hội An
Tác giả: Đõ Quang Vinh